Tháng 2 năm 1979, sau vài ngày nhà cầm quyền Trung Quốc đưa nửa triệu quân tấn công sáu tỉnh biên giới phía Bắc nước ta, tôi cùng các anh em nhà báo đã có mặt trên nhiều trận địa. Mới đầu là bất ngờ vì sự tráo trở. Mới đầu là giật mình. Mới đấy là đồng chí mà bất đồ thành giặc, vừa sáng giặc bành trướng đã súng ống tua tủa nhô lên đầu núi. Làng bản đêm qua còn êm ấm bàn chuyện làm ăn. Bãi chợ đêm qua còn vừa hát vừa uống rượu kết bạn. Bất đồ thành chiến trường. Những tưởng rối loạn. Những tưởng mất người, mất đất chỉ trong gang tấc. Nhưng kỳ lạ, ngay sau đó, bản lĩnh của một dân tộc từng trải mấy chục năm đi qua hai cuộc chiến tranh chống xâm lược, vừa giành thắng lợi trọn vẹn 30/4/1975 lập tức nhận ra âm mưu thâm độc và tham vọng của đối phương, vội xắn tay áo, cầm lấy súng với ý thức chiến đấu giữ gìn từng thước đất, trước hết là nơi ăn nơi ở của mình. Làng làng như thế. Người người như thế. Biên cương dài hơn một ngàn mấy trăm cây số bỗng nhấp nhô chiến lũy ngăn quân xâm lược bằng đủ các loại vũ khí có trong tay.
Cuộc chiến đấu bảo vệ Tổ quốc ở biên giới phía Bắc đã lùi xa bốn mươi năm. Đất nước đi lên có nhiều thay đổi. Nhưng trong đời sống có những giá trị bất biến, không sự thay đổi nào làm phai lạt, luôn tồn tại đồng hành với đời sống đương đại, ấy là hình ảnh những người con ưu tú từng quên mình vì sự trường tồn của đất nước, của dân tộc.
Sẽ không bao giờ kể hết NHỮNG BÔNG HOA THÁNG HAI. Trong tập sách này là một phần những câu chuyện, những tấm gương tiêu biểu trong cuộc chiến đấu bảo vệ Tổ quốc ở biên giới phía Bắc bốn mươi năm về trước.